Văn mẫu lớp 12

Suy nghĩ về bệnh vô cảm trong cuộc sống hiện nay

Đề bài: Suy nghĩ về bệnh vô cảm trong

Bài làm

Xã hội ngày càng phát triển, cuộc sống của cũng theo đó mà hơn. Công nghệ thông tin, thiết bị máy móc gắn liền với cuộc sống của con người. Sự phát triển ấy đem lại rất nhiều lợi ích cho chúng ta, đó là điều mà không một ai có thể phủ nhận. Tuy nhiên, bên cạnh đó, có khá nhiều những tiêu cực và hạn chế mà bản thân mỗi người đang phải đối mặt. Một trong những vấn đề tiêu cực mà xã hội quan tâm đó là bệnh vô cảm vẫn luôn tồn tại song song với chính sự phát triển của cuộc sống.

Chúng ta đã được nghe nói rất nhiều đến bệnh vô cảm nhưng không phải ai cũng hiểu một cách cặn kẽ về nó. Bệnh vô cảm là gì và nó có tác động như thế nào đối với cuộc sống của con người? Bài viết này sẽ phần nào cho các bạn về căn bệnh đáng sợ ấy.

Dù được gọi là bệnh nhưng bệnh vô cảm lại không phải là căn bệnh khoa học có thể điều trị bằng thuốc và các dịch vụ y tế. Nó là căn bệnh thuộc về tâm hồn, tình cảm. Đó là cách sống, cách đối xử của những người có trái tim buốt giá, không biết xúc động và không có tình thương. Họ sống cho riêng bản thân mình mà không biết quan tâm hay nghĩ đến người khác. Thế giới của họ chỉ có một mình họ và lợi ích của chính bản thân họ. Người khác thế nào họ cũng không quan tâm.

Xem thêm:  Bình giảng đoạn thơ sau trong Kính gửi cụ Nguyễn Du - Tố Hữu, làm rõ thái độ cảm thông, trân trọng với đại thi hào: Tiếng thơ ai động đất trời. Nghe như non nước vọng lời ngàn thu. Nghìn năm sau nhớ Nguyễn Du. Tiếng thương như tiếng mẹ ru những ngày

suy nghi ve benh vo cam trong cuoc song hien nay - Suy nghĩ về bệnh vô cảm trong cuộc sống hiện nay

Suy nghĩ về bệnh vô cảm trong cuộc sống

Bệnh vô cảm tồn tại ở hầu hết các quốc gia và hầu hết các thười kì, chế độ khác nhau. Nhưng song song với việc phát triển kinh tế, bệnh vô cảm có xu hướng gia tang và diễn ra trên diện rộng. Nếu như trước đây, nhân dân ta luôn nổi tiếng với lòng thương người thì giờ đây, tình yêu thương và sụ quan tâm ấy đã bị mai một và ngày càng mờ nhạt. Nó không phải là không còn nhưng thật sự rất ít khi mà giá trị của đồng tiền đã đè bẹp giá trị tình thần.

Bệnh vô cảm diễn ra ở khắp nơi nhưng phổ biến nhất vẫn là các thành thị, phố xá sa hoa. Đó là nơi có mức tang trưởng kinh tế chóng mặt, tỉ lệ đô thị hóa không ngừng gia tang, đồng tiền được coi là thước đo đánh giá con người nên với họ, tình cảm không còn nhiều quan trọng như trước. Cách họ sống, cách họ đối xử với người khác đoi khi cũng chỉ phục vụ mục đích kiếm tiền. Chỉ ít người quan tâm đến nhau bằng tình yêu thương chân thành. Ngay cả đến người thân trong gia đình, khi mà đụng đến đồng tiền, mọi thứ tình cảm cũng đều không có chỗ đứng. Họ đối xử với nhau thâm chí không bằng người dung.

Trong công việc, căn bệnh vô cảm cũng thể hiện khá rõ nét. Họ chỉ biết làm việc như một cái máy. Họ tự lập trình sẵn cho mình lượng công việc cần làm và cắm đầu vào làm một mình. Nhiều lúc, những người đồng nghiệp gặp khó khan họ cũng chẳng mảy may hỏi thăm hay giúp đỡ. Sáng đi làm, tối về nhà, đơn điệu, tẻ nhạt. Có những người còn ích kỷ đến nỗi, họ luôn tìm đủ lí do để ỷ lại phần việc vào người khác khi làm việc nhóm. Họ chỉ biết đến sự nhàn rỗi và dễ dàng cho bản thân mà quên mất rằng, người khác đang phải vất vả lo cho phần việc của cả nhóm.

Xem thêm:  Soạn văn bài: Sự việc và nhân vật trong văn tự sự

Ngay trong cuộc sống thường ngày, bệnh vô cảm vẫn luôn tồn tại. Có những lúc đi ra đường, gặp một bà cụ bị ngã họ cũng chẳng đứng lại đỡ bà cụ lên mà chỉ ngoái mặt nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng rồi đi thẳng. Gặp một vụ tai nạn, mặc kệ người bị nạn máu me nằm đó, họ không cần gọi cứu thương mà nhanh tay vớ ngay điện thoại để chụp ảnh, quay video rồi đăng lên facebook câu like. Đó là những dẫn chứng thật sự đáng buồn về căn bệnh vô cảm mà chúng ta đang ngày ngày chứng kiến.

Có một câu nói rất hay rằng, “Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương”. Câu nói ấy thật sự rất đúng, nhất là đối với xã hội hiện nay. Cuộc sống đã dần ít đi những tiếng cười vô tư, ít đi những câu hỏi han, động viên và an ủi thật tâm. Đằng sau mỗi câu nói, ẩn chứa rất nhiều sự giả dối, thiếu chân thành. Ngay đến cả người thân trong gia đình, vì sự tất bật của cuộc sống mà đã vơi dần những bữa cơm tối quay quần bên nhau. Cùng ăn cơm và trò chuyện vui vẻ.

Là những cô cậu còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta hãy tập cho mình thói quen quan tâm đến người khác. Trước tiên là cha mẹ, những người đã sinh ra và nuôi dưỡng ta nên người. Phải biết quan tâm và yêu thương những người thân trong gia đình, quan tâm hang xóm và cả những người bạn học. Khi tình yêu thương được trao đi, ta sẽ nhận lại được biết bao niềm vui và hạnh phúc. Và khi đó, nếu ta gặp khó khăn, họ cũng sẽ không ngần ngại mà sẵn sang giúp đỡ ta.

Xem thêm:  Thư (điện) gứi tới thầy cô giáo cũ nhân dịp năm mới

Bệnh vô cảm thật sự là mối lo đối với đời sống của con người. Chúng ta hãy sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn. Có như vậy, cuộc sống này mới thật sự đáng sống và ấm áp tình người.

Seen