Văn mẫu lớp 6

Kể lại một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn

Đề bài: Kể về một lần em khiến mẹ buồn

Bài làm

Mẹ là người phụ nữ mà tôi yêu quý và kính trọng nhất cuộc đời. Thế nhưng đã có nhiều lần tôi mắc lỗi khiến mẹ buồn. Gần đây nhất là một lỗi lầm mà tôi không thể nào quên được.

Tôi còn nhớ ngày hôm đó, vào một buổi trưa mùa hè, ba mẹ ra ngoài có công việc và bảo tôi ở nhà trông em. Trước khi đi, mẹ còn dặn ở nhà ngoan ngoãn, không được dẫn em ra ngoài chơi, mẹ đi một lát rồi về. Tôi vâng vâng da dạ rồi chào ba mẹ.

Mẹ tôi vừa đi được khoảng ba mươi phút thì trời nổi cơn dông. Mây đen kéo đến ầm ầm và mưa bắt đầu rơi. Vì mùa hè, mưa rào nên những hạt mưa to và dày lắm. hai chị em tôi ngồi ở hiên nhà, giơ tay ra hứng từng hạt mưa đẹp đẽ. Nước mưa rơi xuống từng kẽ ngón tay, lung linh và tí tách. Hai chị em thích thú vô cùng với trò nghịch ngợm này.

Đang ngồi hứng nước mưa, mấy đứa trẻ gần nhà chạy sang rủ đi tắm mưa. Tôi bảo không đi vì còn phải trông em nhưng bọn nó cứ đứng nài nỉ. Cái tính ham vui nổi lên, tôi quên hết lời mẹ dặn. Chạy thật nhanh ra sân cùng đám bạn và cười vui thỏa thích. Em trai tôi thấy vậy cũng chạy ra hòa vào cùng với anh chị. Tôi bảo nó vào nhà nhưng nó không chịu, cứ như thế này thì tôi sẽ làm mẹ thất vọng lắm. Nó cứng đầu không nghe lời cộng thêm sự rử rê của bạn bè nên tôi để nó chơi cùng. Tự hứa là sẽ nghịch một chút thôi, mưa tạnh ngay ấy mà.

Xem thêm:  Em hãy đóng vai đôi mắt của một người học trò chăm ngoan (hoặc ham chơi) để kể chuyện về mình

ke lai mot lan em mac loi khien me buon - Kể lại một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn

Kể về một lần em mắc lỗi khiến mẹ buồn

Đám trẻ chúng tôi rời khỏi nhà, chạy khắp các ngõ nhỏ quanh xóm. Đến nhà ai cũng rủ thêm những thành viên mới để hòa vào cùng đoàn quân tắm mưa. Cứ thế, chúng tôi lập thành một hội cỡ hơn chục đứa trẻ, chạy loăng quăng khắp làng trên xóm dưới. Mưa cứ xối xả mặt mũi, có lúc rát mặt lắm nhưng đứa nào cũng thích thú. Tôi quên béng đi lời mẹ dặn, chạy đi đâu cũng kéo cậu em đi cùng.

Đang nô đùa cùng lũ bạn dưới những hạt mưa nặng trĩu, tôi bỗng nghe thấy tiếng mẹ gọi. Tôi tím tái hết mặt mày, sợ hãi nhưng không biết phải làm sao. Tôi và em ngoan ngoãn đi theo mẹ về nhà. Cả hai chị em tự giác đi thay quần áo rồi vào nhà đứng chờ mẹ “xử lí”. Mẹ không mắng, chỉ nói “ Sao con không nghe lời mẹ dặn, em còn bé mà con để nó tắm mưa như vậy à”. Tôi im bặt không giám nói lời nào. Buổi tối hôm ấy, tôi ngoan ngoãn ngồi vào bàn học mà không cần mẹ nhắc bởi tôi biết tôi đã mắc lỗi khiến mẹ buồn lắm.

Nửa đêm, em tôi lên cơn sốt. tất tưởi đưa em lên trạm sá xã. Bác sĩ bảo vì em bị ngấm nước mưa nhiều nên mắc bệnh. Ai cũng lo lắng. Mẹ khóc và nắm lấy tay em thật chặt. Em mệt và nằm ngủ còn tôi với mẹ, chẳng ai ngủ cả. Cả nhà thức bên cạnh em. Lúc này, tôi thấy lỗi lầm mà mình gây ra thật nghiêm trọng. Tôi đến trước mặt mẹ nói câu . Tôi không biết phải làm gì lúc này ngoài việc và ở cạnh mẹ trông em. Mẹ không mắng tôi, mẹ chỉ bảo rằng từ sau tôi đừng tái phạm như thế nữa, phải biết nghe lời mẹ. Còn bây giờ, điều quan trọng nhất chính là mong sao cho cu em nhanh khỏi. Nhìn mẹ rơi nước mắt, tôi thấy hối hận lắm. Giá như tôi nghe lời ba mẹ thì em tôi sẽ không ốm như thế này và mẹ cũng không phải lo lắng hay buồn phiền. Tôi làm chị nhưng không biết lo cho em mà lại mang lại phiền phức cho đứa em bé nhỏ.

Xem thêm:  Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Lần mắc lỗii khiến mẹ buồn đó là một bài học mà tôi nhớ mãi. Từ lần đó, không bao giờ tôi giám làm theo ý mình nữa, mẹ dặn dò gì tôi cũng đều nghe theo. Tôi cũng tự hứa sẽ không làm mẹ phải buồn thêm một lần nào nữa. Nhìn mẹ buồn tôi thương và hối hận lắm.

Seen