Văn mẫu lớp 10

Cảm nhận của em về đoạn trích Trao Duyên

Đề bài: của em về đoạn trích “Trao duyên”

Bài làm

Gặp gỡ là nhân duyên mà ông trời ban tặng cho mỗi người. Đó là một cái duyên đến rất tự nhiên mà không thể biết trước. Nhân duyên là do trời định, không phải do tạo nên thế nhưng chữ duyên ấy lại được Thúy Kiều cầm nắm và định đoạt khi mong muốn được trao cho người em gái. Đoạn trích “Trao duyên” là tiếng lòng xót xa và thương cảm của một cô gái đối với mối tình dang dở của chính mình.

Mở đầu bài thơ là một bức tranh đầy thương xót và thấm đượm nước mắt.

Cậy em em có chịu lời

Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa

Xưa nay, vốn dĩ chị là người có thể sai bảo em nhưng Thúy Kiều lại tạo nên một khung cảnh hết sức nghịch lí. Một chữ “cậy” toát lên được biết bao sự xót xa và chua chát đang cào xe nơi trái tim người thiếu nữ. Câu chuyện mà nàng định nói thật sự rất khó khăn, nó không thể dễ dàng được nói ra một cách tự nhiên mà phải lựa lời thật kĩ. Người chị phải nhún nhường và hạ thấp mình biết bao nhiêu thì mới “lạy” mới “thưa” em. Đó không chỉ là sự nhờ vả mình thường mà nó là một lời phó thác vô cùng quan trọng. Quan trọng đến nỗi, người chị có thể lạy trước người em gái của mình.

Hoàn cảnh đã được sắp đặt đâu vào đấy và Kiều bắt đầu kể về câu chuyện của mình.

Xem thêm:  Soạn văn bài: Ôn tập văn học dân gian Việt Nam

Giữa đường đứt mối

Tơ loan chắp mối tơ thừa mặc em

Kể từ khi gặp chàng Kim

Khi ngày quạt ước, khi đêm chén thề

Sự đâu sóng gió bất kì

Hiếu tình khôn lẽ, hai bề vẹn hai

cam nhan cua em ve doan trich trao duyen - Cảm nhận của em về đoạn trích Trao Duyên

Cảm nhận về đoạn trích Trao duyên

Kiều và Kim gặp nhau vào dịp lễ thanh minh tháng ba. Cuộc gặp ấy đã tạo nên một mối tình tươi đẹp. Họ trao cho nhau những tình cảm chân thành, thiết tha, trao cho nhau cả những lời hẹn ước ngọt ngào. Ngỡ rằng hạnh phúc sẽ kéo dài nhưng sóng gió bất ngờ ập đến xóa tan đi tất cả. Kiều kể với em về mối tình của mình bằng một sự xót xa, đau đớn đến tận tâm can. Mối tình mà nàng nâng niu, trân trọng giờ đây đã phải dẹp sang một bên để bảo vệ . Giữa bên tình, bên hiếu nàng đâu dám vì hạnh phúc của cá nhân mà quên đi tình nghĩa đối với cha mẹ. Với nàng, luôn luôn được đặt lên hàng đầu dù cho mối tình kia sâu đậm đến nhường nào. Dù là nhờ vả nhưng THúy Kiều đã khôn khéo đưa ra những lí lẽ ấy thì Thúy Vân làm sao có thể từ chối. Cậy, nhờ nhưng thực chất lại chẳng khác nào một sự giao phó ép buộc.

Ngày xuân em hãy còn dài

Xót tình máu mủ thay lời nước non

Chị dù thịt nát xương mòn

Ngậm cười chín suối hãy còn lây

Thúy Kiều và Thúy Vân đều đang ở độ tuổi cập kê. Ai cũng xinh đẹp rạng ngời, ai cũng nết na, hiền thục. Kiều yêu Kim nhưng không thể đến được với nhau nên nàng đã trao duyên của mình cho người em gái yêu quý. Người một nhà, cùng dòng máu thì sao Vân có thể từ chối được mong ước của chị. Đó là tâm nguyện mà dẫu có thịt nát xương tan nàng vẫn sẽ mỉm cười khi đã đem mối tình tươi đẹp ấy trao cho người mà nàng yêu thương và tin tưởng có thể đem lại hạnh phúc cho tình yêu vẫn còn dang dở.

Xem thêm:  Phân tích bài thơ Nhàn của Nguyễn Bỉnh Khiêm

Kiều trao tơ duyên của mình, trao những ước hẹn ngày xưa nhưng vẫn giữ trong lòng tình yêu nồng cháy.

Chiếc thoa với bức tờ mây

Duyên này thì giữ, vật này của chung

Dù em nên vợ nên chồng

Xót người mệnh bạc ắt lòng chẳng quên

Mất người còn chút của tin

Phím đàn với mảnh hương nguyền ngày xưa

Làm sao Kiều có thể quên được mối tình ấy. Nàng đã trao cho Kim tất cả tình yêu chân thành và trong sáng của một người thiếu nữ. Kiều yêu Kim bằng tình yêu sâu nặng và đậm đà. Dù không thể cùng chàng đi hết quãng đường còn lại nhưng nàng vẫn nhớ mãi những giây phút ở bên nhau, nhớ những lời hẹn ước, nhớ cả những kỉ vật chứa đầy tình yêu. Trao mối duyên này cho Thúy Vân nhưng nàng vẫn nguyện giữu trong lòng tình yêu đáng trân trọng ấy. Trao đi mối duyên này, trái tim của nàng cũng như đã chết. Xót xa và đau đớn biết bao nhiêu.

Nghĩ về mối tình sâu đậm, nghĩ về việc phải lìa xa, Kiều đau xót mà than với Kim Trọng dù trước mặt nàng lại là Thúy Vân.

Trăm nghìn gửi lạy tình quân

Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi

Phận sao phận bạc như vôi

Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng

Ôi Kim Lang! Hỡi Kim Lang

Thôi thôi thiếp đã phụ chàng từ đây.

Nhờ cậy Thúy Vân xong, nàng lại xót thương khi nghĩ về Kim Trọng. Tại sao mối tình ấy lại bị vùi dập bởi những sóng gió của cuộc đời. Nàng thương  xót mình, thương xót mối tình và nàng cảm thấy bất công, bạc bẽo. Nàng đã phải than lên thành lời về sự bạc bẽo ấy của chữ duyên, chữ phận. Kiều thấy có lỗi với Kim, có lỗi khi không thể cùng chàng đi tiếp chặng đường phía trước.Tiếng kêu của nàng như thấu vào tận tâm can người đọc, thấu lên tận trời xanh.

Xem thêm:  Tả con sông quê em

Đoạn trích “Trao duyên” là tiếng lòng xót xa xủa Thúy Kiều nói riêng và nó còn là nỗi niềm của người phụ nữ nói chung trong xã hội phong kiến. Qua đó nhà thơ còn muốn lên án xã hội thối nát đã cướp đi quyền hạnh phúc của con người, đẩy họ vào con đường đầy nỗi đau và nước mắt.

Seen